Cồng chiêng Tây Nguyên - một di sản văn hóa phi vật thể và truyền khẩu của nhân loại đã được UNESCO công nhận vào ngày 25-11-2005. Đây là một tài sản văn hóa đặc biệt của Việt Nam, thể hiện sự giàu có và đa dạng của nghệ thuật truyền thống.
Cồng chiêng Tây Nguyên gắn bó chặt chẽ với cuộc sống của người dân Tây Nguyên và là tiếng nói của tâm linh, tâm hồn con người. Đây là phương tiện giao tiếp với siêu nhiên, để diễn tả niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống, trong lao động và sinh hoạt hàng ngày của họ. Không chỉ mang ý nghĩa tâm linh, cồng chiêng còn là biểu tượng cho quyền lực và sự giàu có.
Cồng chiêng có nguồn gốc từ truyền thống văn hóa và lịch sử lâu đời của người dân Tây Nguyên. Từ thuở sơ khai, cồng chiêng đã được đánh lên để mừng lúa mới và biểu hiện tín ngưỡng. Âm thanh của cồng chiêng khi ngân nga sâu lắng, khi thôi thúc trầm hùng, hòa quyện với tiếng suối, tiếng gió và tiếng lòng người, sống mãi cùng với đất trời và con người Tây Nguyên.
Cồng chiêng đã trở thành một phần không thể thiếu trong các lễ hội và sinh hoạt cộng đồng của người dân Tây Nguyên. Mỗi dân tộc, mỗi vùng miền lại có những đặc trưng riêng của cồng chiêng. Âm thanh của cồng chiêng không chỉ là một giá trị nghệ thuật mà còn là "tiếng nói" của con người và của thần linh, tạo nên một không gian lãng mạn và huyền ảo.
Mỗi dàn cồng chiêng là tiếng nói tâm linh, tâm hồn của người Tây Nguyên, để diễn tả những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống lao động và sinh hoạt hàng ngày của họ. Các tộc người ở Tây Nguyên sử dụng cồng chiêng theo cách thức riêng để chơi những bản nhạc của riêng dân tộc mình.
Mỗi một dàn cồng chiêng là tiếng nói tâm linh, tâm hồn của người Tây Nguyên, để diễn tả những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống lao động và sinh hoạt hàng ngày của họ. Mỗi một dàn cồng chiêng là tiếng nói tâm linh, tâm hồn của người Tây Nguyên, để diễn tả những niềm vui, nỗi buồn trong cuộc sống lao động và sinh hoạt hàng ngày của họ. Các tộc người ở Tây Nguyên sử dụng cồng chiêng theo cách thức riêng để chơi những bản nhạc của riêng dân tộc mình.
Trải qua hàng ngàn đời nay, nghệ thuật cồng chiêng ở Tây Nguyên đã phát triển đến một trình độ cao và đa dạng. Người chơi cồng chiêng không chỉ thể hiện được kỹ thuật đánh và chế tác thành dàn nhạc mà còn thể hiện được tình yêu và sự tận tụy với nghệ thuật truyền thống của mình.
Trong lễ công bố Văn hóa Cồng chiêng Tây Nguyên là kiệt tác văn hóa phi vật thể của nhân loại, Tổng Giám đốc UNESCO đã ca ngợi vẻ đẹp và tình quyến rũ của nghệ thuật cồng chiêng. Điều này chứng minh sự xứng đáng và giá trị của cồng chiêng Tây Nguyên, một phần không thể thiếu của văn hóa Việt Nam.
Cồng chiêng Tây Nguyên là một biểu tượng đặc trưng của văn hóa dân gian Tây Nguyên và là biểu tượng của sự quyến rũ và hùng tráng. Âm nhạc cồng chiêng mang trong mình nhiều tầng ý nghĩa, từ văn hoá tinh thần đến giá trị văn hóa truyền thống. Chính vì vậy, cồng chiêng Tây Nguyên đã và đang góp phần làm nên những sử thi, những áng thơ ca đậm chất văn hóa Tây Nguyên.
Cồng chiêng Tây Nguyên không chỉ là một nét đẹp văn hóa đặc trưng của dân tộc Tây Nguyên mà còn là một kho tàng văn hóa của cả nhân loại.